Tuyết Ca
Hoa tuyết bay bay khung trời
xám
Tâm sự mang mang cõi
lòng đau
Ba năm trường thoắt qua
mau
Xa con, cách vợ tránh sao nỗi sầu
Quê hương bỏ lại dàng sau
Mang theo nỗi nhớ, niềm đau miên trường
Hành trình một chuyến viễn dương
Qua bao bão táp tìm đường
tự do
Xứ người trăm vạn niềm lo
Nỗi lo sinh kế, nỗi lo quê nhà
Ở đây cô độc một ta
Ra vô thui thủi kêu ca phận mình
Cuộc đời sao lắm linh
đinh
Ba chìm bảy
nổi thôi đành buông trôi
Sáng nay thức dậy qua khung cửa
Chợt thấy mùa đông đã
trở về
Thúc giục lòng ta nỗi
nhớ quê
Còn bao lâu
nữa là Tết đến?
Thôi đành chấp nhận kiếp tha hương
Sớm tối thở than nỗi đoạn trường
Nửa vòng trái đất xa thăm thẳm
Có thấu lòng ta hỡi
cố hương?
Montreal, Canada, Đông 88
(Thương tặng
vợ, con tôi và những người còn ở lại Việt Nam)