Khóc

Mẹ khóc vì đứa con không trở lại
Từ chiến trường khói súng mịt mờ bay
Đêm thức giấc rèm thưa gió nhẹ lay
Tưởng con về trong thơ ấu ngày xưa

Con khóc vì lựu đạn cay cảnh sát
Sáng mù sương họ ném đám biểu tình
Cho giấc mơ tuổi nhỏ vội tan tành
Cho thành phố lên cao trong tủi nhục

Anh khóc vì anh mới vừa nổ súng
Một thây người gục ngã trước mắt anh
Dòng máu đỏ thấm ướt mái đầu xanh
Người anh giết với anh cùng dòng giống

Em khóc vì anh đi từ dạo ấy
Không tin về dù chỉ một cánh thư
Chiều cô độc nhìn về cõi xa mờ
Ở nơi nào anh sống chết ra sao?

Sài Gòn Xuân 68

Back to main page