QUỲNH LAN
Huỳnh Công Ân
(Thương tặng hương hồn cố
thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên)
"Ta mang cho em một đoá Quỳnh
"Quỳnh thơm hay môi em thơm"
Tiếng hát của Ư Lan khiến Hoàng nhớ đến
giọng ca của Thái Thanh hơn hai mươi năm
về trước ở pḥng trà Đêm Màu Hồng nơi mà
những đêm thứ baỷ nào anh cũng có mặt
nơi đó. Anh đến đó không những để
ḷng ḿnh bâng khuâng khi nghe bản "T́nh Hoài Hương"
hay để đau buốt trái tim với bài "Kỷ
Vật Cho Em" hoặc để d́u một em vũ
nữ xinh đẹp theo điệu tango lă lướt mà
c̣n để chờ đến giờ vũ trường
đóng cửa anh đưa cô caissière duyên dáng ở
đó"về dinh".
Nhưng tên của loài hoa đài các trong bài hát
này gợi trong anh một vết thương ḷng nho
nhỏ. Anh thả hồn ḿnh về
với dĩ vảng của một năm nào đó
khoảng đầu thâp niên năm 7O. Năm
đó Hoàng vừa được thuyên chuyển từ
một nhiệm sở ở miền Tây về
trường Ngô Quyền, Biên Hoà. Anh
rất bằng ḷng với chỗ dạy mới của
ḿnh. Thứ nhất là v́ nó rất
gần Sàig̣n, anh chỉ mất có 45 phút vespa từ nhà
đến trường. Thứ hai là
nơi đây quả thật tiếng đồn các cô gái
xứ Bưởi có vẻ đẹp làm điên
đaỏ ḷng người không sai. Bằng chứng
là anh học tṛ hiền lành, rụt rè Nguyễn Hoàng Hải
của anh đă bị "cô em Bắc Kỳ nho
nhỏ" tên là Duyên , học cùng lớp hớp hồn
để từ đó trở thành nhà thơ nổi
tiếng.
Mùa thi Tú Tài năm đó Hoàng đựợc
cử làm giám thị tại chỗ. Buổi trưa
ngày thi đầu tiên anh và người bạn coi chung trung tâm là B́nh đến ăn tại
quán B́nh Dân gần sân vận động. Anh và
B́nh chọn một caí bàn ngoài hiên quán ngồi cho mát nhân
thể "rửa mắt" lúc các nữ sĩ tử
từ trường thi trở về.
Một bóng hồng dừng xe Honda
trước quán cà phê đối diện bên kia
đường. Chợt người đẹp quay sang
gật đầu chào. Hoàng thốt lên:
"Quả là một tuyệt sắc giai nhân!"
B́nh nói:
"Học tṛ lớp 12 của tôi ở trường
Khiết Tâm, tên Hồng Nhung như màu áo nàng mặc. Chưa đâu, c̣n môt trang tuyệt sắc giai nhân
khác. Lát nữa ăn xong, tụi
ḿnh qua đó uống cà phê, tớ sẽ giới thiệu
cho cậu làm quen. Hoa khôi xứ Bưởi
đấy!"
Quán cà phê trang trí rất nhă, điều này
chứng tỏ chủ nhân có cặp mắt nghệ
thuật. Náp bàn màu hồng, trên mỗi
bàn đều có một lọ hoa cúc trắng nhỏ. Trên vách người ta thấy vài bức tranh phong
cảnh. Mỗi góc nhà chủ nhân treo một gị lan.
Trên quày tính tiền là một chậu
quỳnh.
Buổi trưa quán vắng khách, Hoàng thấy
chỉ có một cặp nam nữ ngồi ở một góc
đang th́ thầm với nhau. Một
bản t́nh ca của Trịnh Công Sơn với tiếng hát
của Khánh Ly phát nho nhỏ từ hai cái loa đặt
ở cuối quán. Một dáng phụ
nữ trong chiếc áo dài trắng vén màn từ trong
bước ra. Hoàng nghe tim ḿnh
như ngừng đập.
Vẻ đẹp đài các của một
thiếu phụ ở độ tuổi ba mươi
mấy làm anh ngây ngất.
Người đep tiến đến bàn anh với một
nụ cười thân mật:
" Chào thầy B́nh, chào thầy, quư thầy dùng chi?"
B́nh mau mắn giới thiệu:
" Xin giới thiệu với chị, anh Hoàng dạy chung trường Ngô Quyền với tôi, c̣n
đây là chị Quỳnh Lan, chủ nhân quán cà phê mang tên
của chị".
Không hẹn mà cả hai cùng thốt lên:
" Hân hạnh!".
B́nh nói:
" Xin chị một cái phin đá, c̣n cậu dùng chi?", B́nh quay sang hỏi Hoàng. Hoàng đáp
một cách nửa bông đùa nửa ngụ ư:
" Chị cho xin một phin sữa đá, tôi ưa
ngọt ngào". B́nh hỏi Quỳnh Lan:
" Hồng Nhung thi cử sáng nay ra sao hở chị?".
Quỳnh Lan đáp:
" Để tôi gọi cháu ra thưa chuyện với hai
thầy, tôi chưa kịp hỏi cháu."
Đoạn nàng quay lưng đi vào trong.
Một lát sau, hai người đẹp
xuất hiện nơi khung cửa. Thật
là "mỗi người một vẻ, mười phân
vẹn mười". Một
người như đoá hồng rực rỡ, xinh
tươi. Một người như
đoá quỳnh quư phaí, lộng lẫy. Hai
người trông như hai chị em.
Quỳnh Lan pha cà phê, c̣n Hồng Nhung
tiến đến bàn cuả Hoàng chào hai người.
Hoàng không nghe thấy những ǵ hai thầy tṛ
của B́nh trao đổi v́ tâm trí anh đang hướng
về nữ chủ nhân quư phái của quán cà phê này. So
về tuổi tác th́ nàng hơn anh cả chục tuổi,
nhưng vẻ đẹp chín muồi cuả một
thiếu phụ đă làm say đắm tâm hồn một
thanh niên chỉ từng biết những cô gái cùng trang
lứa chứ chưa hề được thưởng
thức một đoá hoa đang ở độ sung măn
hương sắc. Anh ao ước đoá quỳnh đó
sẽ nằm vào tay anh để anh
sẽ bâng khuâng khi ngữi thấy mùi thơm mà không
biết đó là mùi thơm của hoa quỳnh hay cuả môi
nàng.
Măi đắm ch́m trong suy tư đến khi
người đẹp mang hai ly cà phê đến mà anh
vẫn chưa tĩnh giấc mơ hoa. Giọng oanh
ngọt ngào:
" Mời hai thầy dùng nước."
B́nh dẫn đường mở lối:
" Mời chị Quỳnh Lan ngồi
xuống đây, tôi có caí này hay muốn nói với chị. Bạn tôi sẽ làm giám khảo chấm thi kỳ
này. Chị có muốn nhờ anh ấy
coi hộ điểm thi của Hồng Nhung trước
khi lên bảng không?"
Quỳnh Lan ngồi xuống cái ghế bên cạnh Hoàng và
nói:
" Nếu thầy Hoàng có thể giúp được cho
cháu th́ c̣n ǵ bằng."
C̣n cơ hội nào để được
lân la với người đẹp dễ dàng hơn.
Hoàng phục người bạn đồng nghiệp và
"đồng cảnh ngộ" cuả anh v́ xem
chừng anh ta cũng đă say mê đóa hồng c̣n hàm
tiếu kia.
Buổi gặp gỡ đầu tiên được
kết thúc một cách tốt đẹp với cái hẹn
của Quỳnh Lan mời hai
người đi ăn tối thứ bảy ở nhà hàng
La Plage ở bờ sông. Sau đó Hoàng được B́nh cho
biết lư lịch của Quỳnh Lan. Nàng là goá phụ cuả một Đại tá phi
công đă bị bắn rơi khi không kích Bắc Việt
vài năm trước đó. Với số tiền
trợ cấp quả phụ và cô nhi
tử sĩ hai mẹ con nàng an nhàn sống với lợi
tức của quán cà phê nhạc.
* * *
Tối thứ bảy, Hoàng và B́nh đến quán Quỳnh Lan đón hai mẹ con nàng. Từ
nhà nàng đến nhà hàng La Plage không xa nên bốn
người đi bộ. Dọc đường Hoàng
vừa hănh diện vừa ngượng ngùng trước
những cái nh́n của ngướ đi đường
hay những cái chào của các học tṛ. Hănh diện v́
đi chung với hai hoa khôi của Biên
Hoà. Ngượng ngùng v́ là thầy giáo mà "chịu
chơi" quá xá, dám đi phố với người
đẹp công khai, thế nào học tṛ cũng sẽ
đồn rùm lên cả trường biết hết. Mặc ra sao th́ ra miễn là Hoàng được
ở bên cạnh đoá hoa vương giă. Bốn
người ngồi ở một cái bàn phía dăy b́a sát sông.
Gió chiều từ dưới sông thổi lên mát mẽ và
làm thoang thoảng mùi thơm nhè nhẹ
cuả loại nước hoa đắt tiền mà
Quỳnh Lan dùng khiến Hoàng ngây ngất dù bồi bàn
chưa mang rượu tới. Tiếc rằng anh không có
khả năng làm thi sĩ để bắt chước
một nhà thơ Đường nào đó anh quên tên đă
làm bài "ẩm tửu khán mẫu đơn" viết
lên vài câu mô tả cái cảnh ngồi uống rượu
ngắm hoa mà lại là hoa biết nói. Ôi không
biết anh đă tu bao nhiêu kiếp rồi mới
được ngày hôm nay.
Trong buổi tiệc, Quỳnh Lan cứ
gắp thức ăn bỏ vào chén anh. Mỗi lần nàng
nghiêng người sang phía anh th́ má nàng gần chạm
với mũi anh, Hoàng muốn đặt đại lên
đó một nụ hôn nhưng không dám. Trời ơi trái
cấm đă gần kề nhưng sao anh vẫn chưa dám
ra tay hái. Anh sẵn sàng chịu h́nh
phạt nặng nề hơn cả ông Adam dù là phải
xuống địa ngục để được
thưởng thức trái cấm hấp dẫn ấy. Hoàng muốn buổi tiệc kéo dài vô tận
nhưng cuộc vui nào cũng phải tàn. Hoàng bàng hoàng
khi chia tay với người
đẹp. Anh muốn nắm chặt bàn tay
mềm mại của nàng thật lâu như là khi buông ra anh
sẽ mất nàng. Anh hứa sẽ mang đến cho
mẹ con nàng tin vui càng sớm càng tốt. Đáp
lại nàng hứa sẽ mở tiệc tại nhà
để khao anh và B́nh một khi Hồng Nhung đậu Tú
Tài. Anh đă hơi qua việc làm bài
vỡ của Hồng Nhung và anh biết chắc nàng sẽ
đậu. Cơ hội gần gũi
giai nhân là điều chắc chắn.
* * *
Trong khi làm việc ở hội đồng thi Hoàng nôn nóng
trông mau lên plateau để xem điểm cho Hồng Nhung.
Dường như trời chiều ḷng người, chàng
không những chấm ngay tai hội
đồng có bài thi của Biên Ḥa mà một người
bạn thân của anh lại làm thư kư hội
đồng nữa. Anh chắc chắn ḿnh
sẽ biết điểm của Hồng Nhung rất
sớm. Chiều nay khi anh đang chấm bài th́
người bạn làm thư kư hội
đồng xuất hiện trước cửa pḥng. Hoàng
run lên. Dù tin rằng Hồng Nhung làm bài được
nhưng anh vẫn lo rằng nếu nàng hơng th́ mối liên
hệ giữa anh và Quỳnh Lan sẽ
bị một cái ǵ đó làm bớt êm đẹp. Trông
thấy vẻ mặt lo lắng của Hoàng, người
bạn của anh thấy tội nghiệp nên nói ngay:
" Làm ǵ mà mặt mày xanh như tàu lá vậy. Người đẹp cuả mày đậu
rồi, mà đậu hạng B́nh Thứ lận. Xin
chúc mừng! Đây tờ giấy ghi
điểm. Khi nào làm đám cưới đừng
quên tao nhe!". Hoàng lí nhí
cám ơn bạn ḿnh rồi quay vào đem xấp bá đang
chấm dở dang gởi lại trưởng ban. Anh
ra lấy xe Vespa chạy thẳng lên Biên
Hoà.
Hoàng phóng xe thật nhanh, kim tốc
độ giao động giữa số 7O và 8O mà anh
thấy vẫn c̣n chậm. Anh tưởng tượng
đến lúc báo tin mừng này cho Quỳnh Lan
chắc nàng vui sướng vô cùng, có thể nàng quên cả
giữ ư tứ mà ôm chầm lấy anh không chừng. Có
một điều Hoàng không nhận thấy là Hồng Nhung
thi đậu chứ không phải là Quỳnh Lan
mà anh chỉ nghĩ đến sự vui mừng của
Quỳnh Lan.
Trước quán Quỳnh Lan, Hoàng
thấy một chiếc xe Jeep có trang bị cần
ăng-ten và trên đó có một tài xế và hai người
lính ngồi phía sau mang súng M16. Anh bước
vào quán. Quỳnh Lan đang ngồi
với một sĩ quan không quân ở một cái bàn sát quày
tính tiền. Trước mặt nàng là một chai coca cola và
một ly đá, tay nàng đang rót bia vào
ly cho viên sĩ quan. Khi trông thấy Hoàng vào, Quỳnh Lan đặt chai bia xuống bàn, đứng
lên vui vẻ chào:
"Chào thầy Hoàng, mời thầy ngố đây luôn. Xin
giới thiệu với thầy đây là anh Ṭng làm ở
bộ tư lệnh sư đoàn 3 không quân, bạn tôi, c̣n
đây là giaó sư Hoàng, thầy của Hồng Nhung. Thầy dùng bia nhe!"
Lời giới thiệu thật là khéo léo
nhưng sao giờ đây Hoàng cảm thấy khách sáo và xa
cách. Viên sĩ quan lịch sự đứng lên
bắt tay anh. Bây giờ Hoàng mới nh́n
thấy rơ ngưới "bạn" của Quỳnh Lan. Đó là một người cao lớn,
bănh trai,tuổi trạc 4O. Lon
Đại tá nằm ngay ngực. Anh bảo thầm:
"Đại tá Ṭng tư lệnh phó sư đoàn 3 không
quân". Anh có nghe nói tới tên ông ta chứ
chưa hề biết mặt.
Anh quay sang Quỳnh Lan:
" Chị cho tôi một caí phin đen. Tôi hơi mệt
nên không muốn dùng bia. Tôi đến cho
chị hay là Hồng Nhung đă đậu B́nh Thứ."
Đại tá Ṭng reo lên:
" Bây giờ em tin anh chưa Quỳnh Lan?
Hai người coi điểm th́ không thể
nhầm được." Thấy người
bạn ḿnh quá hân hoan nên thiếu tế nhị, Quỳnh Lan
lại một lần nữa chứng tơ sự kheó léo
cuả ḿnh:
" Anh Ṭng đây v́ lo cho cháu Hồng Nhung quá nên có nhờ
ông hiệu trưởng Ngô Quyền coi điểm giùm dù
tôi có nói với ảnh rằng thầy đă hứa coi giùm
rồi. Ảnh nói hai người coi chắc ăn
hơn. Đúng là nhà binh lúc nào cũng cẩn
thận đến đa nghi!"
Hoàng chẳng c̣n ḷng dạ nào nghe Quỳnh Lan
phân trần. Anh thấy như cả vũ
trụ sụp đổ. Chắc chắn anh chẵng
có một chỗ đứng nào trong con tim
của người đàn bà tuyệt vời đó. Giấc mơ hoa vội đến rồi lại
vội đi. Đoá hoa Quỳnh Lan
đài các mà hương thơm vẫn thoang thoảng bên anh
quả thật ở ngoài tầm tay quá ngắn của anh.
Tiếng Quỳnh Lan nói mơ hồ như từ nơi xa
xôi:
" Tối thứ bảy này, anh Ṭng với tôi mở môt
buổi dạ vũ ở câu lạc bộ Trần Thế
Vinh trong phi trường mừng cháu Hồng Nhung thi
đậu, chúng tôi mời thầy Hoàng và thầy B́nh tham
dự. Nhớ đến nghe thầy."
Hai tiếng "chúng tôi" như một nhát dao đâm vào tim Hoàng đau buốt. Tối
đó trên xa lộ, Hoàng muốn con đường về
dá vô tận.