MÙA ĐÔNG CANADA
VÀ MÙA ĐÔNG CỦA CUỘC ĐỜI
Tuỳ bút
Sau hơn một
tuần đi du thuyền trên biển Địa Trung
Hải ghé các bến của Pháp, Ư và Tây Ban Nha, vợ
chồng tôi trở về ngôi nhà ḿnh ở thành phố
Longueuil, ngoại ô của dô thi Montreal. Lần này đi du
lịch về nhưng không được khoẻ như
những chuyến đi trước v́ tôi bị cảm
lạnh từ hôm ở Napoli (Ư), đứng chờ hai
tiếng đồng hồ xe bus hop on hop off sai bến không
lên được trong thời tiết khá lạnh ở đó.
Dù đă uống đầy đủ thuốc từ khi c̣n
ở dưới tàu nhưng đến đêm ngủ khách
sạn ở Marseille và lúc lên máy bay ở Paris, người
tôi rũ rượi không ăn uống b́nh thường
được. Tôi lại là đầu tàu cho bốn
người trong gia đ́nh trong mỗi lần rời tàu
lên bờ đi đây đi đó nên không thể nghỉ
ngơi được.
Vừa ra
khỏi phi trường Montreal, tôi mới biết thành
phố vừa trải qua một trận băo tuyết ngày
hôm trước nên khắp nơi toàn màu trắng xoá. Về
đến nhà, ông bạn tây Gérald giúp tôi đem bốn cái
va-li vô nhà. Người bạn tốt bụng của tôi
đă cào bớt tuyết phía trước nhà tôi nên
chuyện di chuyển hành lư nặng trĩu vào nhà cũng khá
dễ dàng.
Trận bảo
tuyết vừa qua đă làm vài chục ngàn gia đ́nh
bị mất điện, nhiều nhứt là ở vùng
Montérégie, trong đó có thành phố Longueuil của tôi. May
mắn nhà tôi không bị mất điện. Trong lúc
nhiệt độ chỉ khoảng -5 độ C, nếu
không có điện th́ căng lắm.
Tôi c̣n bệnh
không dám ra ngoài sợ bệnh nặng thêm nên để
mặc phía patio sau nhà đầy tuyết. Bữa
đầu c̣n nấu cơm ăn, qua bữa sau tôi gọi
thức ăn bên ngoài giao tới nhà.
Nh́n qua lớp
kính cửa sổ trông thấy ngoài đường vắng
ngắt, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe
chạy ngang qua. Cây thông của căn nhà đối
diện xéo nhà tôi, cành lá c̣n mang đầy tuyết trắng
giống trong những bức ảnh hay tranh mô tả
cảnh vật mùa đông ở phương tây mà lúc
nhỏ ở Việt Nam tôi thường mơ ước
ngày nào được đặt chân đến đó. Bây
giờ đă hơn 35 năm, cảnh ấy tôi thấy
thường ngày vào mùa đông ở đây, nay chẳng có
cảm giác thơ mộng chút nào nếu không nói là ngán
ngẫm. Mùa đông đem lại cái lạnh cắt da mà
mỗi lần ra ngoài đường là một cực h́nh,
mặc quần áo mấy lớp, đội mũ len, quàng
khăn cổ, mang găng tay, đi giày mùa đông…xe hơi
phải mở sưởi cho ấm, vỏ xe răng
cưa để khỏi trơn, phải cào tuyết trên xe
trước khi sử dụng…
Mùa đông Canada
là như thế. Nghĩ đến mùa đông của
đời ḿnh càng buồn. Tuy biết rằng ai cũng
phải đến mức cuối của cuộc
đời như mùa cuối của năm nhưng ai mà
không tiếc rằng cuộc đời quá ngăn ngũi.
Vũ trụ tồn tại hàng ngàn tỷ năm vấn c̣n
đó, đá vẫn “trơ gan cùng tuế nguyệt”, “
cụ” rùa có thể sống nhiều trăm năm c̣n con
người th́ sống không quá một trăm năm.
“Em ơi có bao
nhiêu
“Sáu mươi
năm cuộc đời”
Nhạc sĩ Y
Vân viết bản nhạc đó không ngờ nó vận vào
cuộc đời của ông v́ ông sống đúng 60
tuổi.
Nhưng dù
sống lây hay mau nếu người ta thấy trong
cuộc đời ḿnh đă làm được chút ǵ cho tha
nhân: gia đ́nh, bạn bè, cộng đồng, xă hội,
quê hương, đất nước…mà không thẹn
với ḷng th́ cuộc đời ḿnh mới có ư nghĩa.
Nhạc sĩ Y
Vân chỉ sống có 60 năm nhưng ông đă để
lại cho đời những tác phẩm tuyệt vời.
Tên của ông măi măi được ghi nhớ trong lịch
sử âm nhạc Việt Nam.
“Nhân sinh tự
cổ thuỳ vô tử,
“Lưu thủ
đan tâm chiếu hăn thanh.”
(Quá Linh Đinh
dương-Văn Thiên Tường)
Đông A
dịch:
“Người
đời tự cổ ai không chết
“Lưu giữ ḷng son sáng sử xanh”
(Qua biển Lênh
Đênh-Văn Thiên Tường)