NHỮNG KỶ NIỆM KHÔNG QUÊN VỚI TRƯỜNG PHÁP VĂN Ở PULAU BIDONG VÀ SUNGEI BESI, MĂ LAI

 

 

 

Tháng 10 năm 1986, tôi tới đảo Pulau Bidong sau 10 ngày lênh đênh trên biển. Tôi được đưa vềnhà trưởng khu F Lên. Mỗi ngày khi xuống trung tâm trại, tôi đều đi ngang trường Pháp Văn trước khi đi xuống dốc. Sau đó vài ngày, Lên biết tôi ở VN giáo trung học nên nói với Loan, hiệu trưởng trường Pháp Văn giới thiệu với cố vấn Odile để tôi dạyđây.

 

 

 

Một thời gian sau, Loan chuyển trại để đi Pháp, Odile mời tôi thay Loan làm hiệu trưởng.

 

 

 

Những thầy giáo dạy thiện nguyệntrường Pháp Văn khu F được cố vấn đăi mỗi cuối tuần một bánh canh tại quán của một anh học tṛ của trường.

 

 

 

Odile rất dễ dăi nên nhân viên trường thường dẫn bạn hay “xe cộ” (xe tiếng lóngđảo nghĩa bồ bịch) vào văn pḥng trường Pháp đọc sách hay tâm t́nh đây gắn máy lạnh. Thỉnh thoảng dẫn các giáo học sinh đi tắm biển. Odile rất khoẻ mạnh, mỗi lần đi tắm bơi ra rất xa, tôi đàn ông nhưng không dám liều như . Mỗi lần đi nghỉ phép ở Terengganu về mua bánh ngọt mời mọi người đến nhà dự buổi tiệc trà nho nhỏ.

 

 

 

Khoảng tháng 4/1987, Odile hết hợp đồng về nước Pascale từ Sungei Besi trở về Pulau Bidong làm cố vấn trường Pháp.

 

 

 

Pascale th́ reglo hơn Odile, nhân viên làm cho trường Pháp phải làm việc đúng giờ giấc. Thư việnvăn pḥng trường được sắp xếp lại ngăn nấp. Nhân viên không được dẫn những người không phải học tṛ của trường vào văn pḥng.

 

 

 

Đầu mùa thu năm 1987, tôi rời đảo qua Sungei Besi. Chị hiệu trưởng trường Pháp Văn khu B được chuyển trại qua Phi học Anh Văn 6 tháng để định Mỹ. Tôi được cố vấn Jacques mời làm hiệu trưởng.

 

 

 

Ông Jacques con ông chủ nhà hàng La CigaleDaKao, Sài G̣n, sinh raViệt Nam học trường Jean Jacques Rousseau. Năm 1975 ông về nước học đại học làm luận án về người tỵ nạn. vậy, ông qua Lai làm thiện nguyện giúp đỡ các thuyền nhân Đông Dương đồng thời t́m tài liệu sống cho luận án của ông.

 

 

 

Chắc chắn trong 18 năm sinh ra sốngViệt Nam, ông Jacques bạn người Việt ông nói sỏi tiếng. Việt. Nhưng theo nguyên tắc, các cố vấn giáo trường Pháp không được nói tiếng Việt với nhau với học sinh của trường. Tuy nhiên, trong một lần tôi bạn tôi, anh Trà Văn Gởi giáo Vạn Vật làm thông dịch cho Cao Uỷ đi uống nước, ông Jacques hỏi chúng tôi ban đêm uống tràThái Đức” (quư vị thử đọc lái lại xem sao) không? Điều này chứng tỏ ông Jacques rành tiếng Việt đến mức biết cả cách nói lái.

 

 

 

Trường Pháp VănSungei Besi nằm trong khu B khu dành riêng cho người Khmer trước đó khilẫn lộn với nhau th́ sự xung đột giữa người Việt người Khmer. Người Khmer rất thích văn hoá Pháp nên hầu hết họ đều xin đi Pháp. Họ những lớp học riêngtrường Pháp hai giáo người Khmer, một nam nữ dành riêng cho những lớp đó. Tôi cũng dạy hai lớp đó tôi biết chút đỉnh tiếng Khmer trong thời gian nửa năm ở Nam Vang trong năm 1985.

 

 

 

Nhóm người Khmer ở đây rất tôn trọng những người dạy họ, họ gọi tôi lục krụ” (ông thầy) khi nào họ tổ chức Party đều mời tôi.

 

 

 

Ông Jacques thường tổ chức chiếu phim Pháp cho thầy giáo học tṛ trường Pháp xemhội trường. Tôi được hội xem lại những phim kinh điển của Pháp đă từng xem trước năm 1975 như: Sissi l’Impératrice, Les trois mousquetaires, Fanfan la tulipe, Fantômas...

 

 

 

một lần tôi được đi ra ngoài trại theo cố vấn để dẫn các học sinh trường Pháp đến toà Đại Sứ Pháp ở Kuala Lumpur làm thông dịch để họ làm thủ tục định Pháp.

 

 

 

Khi bạn tôi , anh Nguyễn Phú Hùng làm trưởng ban điều hành trại mời tôi làm trưởng khu C, tôi từ chức hiệu trưởng trường Pháp Văn khu B để anh Hưng lên thay thế.

 

 

 

Trong suốt thời gian một năm rưởicác trại tỵ nạn Lai tôi gắn với trường Pháp Vănnhững nơi đó để cùng các cố vấn giúp những thuyền nhân Việt Nam sắp định Pháp một số vốn liếng tiếng Pháp bản để tạo một cuộc sống mớiPháp. Nay được tin hai cố vấn Odile Pascale đă lần lượt qua đời, tôi rất buồn chỉ biết cầu chúc hai , những người tâm hồn quảng đại với đồng bào tôi sẽ được an b́nhcơi vĩnh hằng.

 

 

 

Montréal, Canada, ngày 27/1/2021