TRÀ VINH QUÊ NGOẠI TÔI
Tuỳ bút Huỳnh Công Ân
Tôi vốn sinh ra ở
miền Đông: tinh Thủ Dầu Một nay gọi là B́nh
Dương nhưng sống và lớn lên ở Sài G̣n từ
lúc lên 2. H́nh ảnh quê nội ngày xưa chỉ c̣n lờ
mờ trong kư ức qua một vài lần về thăm quê
lúc c̣n nhỏ.
Nhà ông bà nội tôi ở xă
Lai Uyên, quận Bến Cát ven quốc lộ 13, phía
trước là vườn cao su mênh mông, phía sau là ga xe
lửa Bến Đồng Sổ nằm chơ vơ trước
cánh rừng bạt ngàn. Cảnh tượng thật hoang
sơ, thật buồn trái với Sài G̣n đông đúc, vui
nhộn.
C̣n quê ngoại Trà Vinh
của tôi, lúc c̣n nhỏ càng mơ hồ hơn . Tôi chỉ
nhớ mỗi lần theo mẹ tôi về Trà Vinh th́ tôi
phải thức sớm khi nghe tiếng xe ngựa lốc
cốc trên đường Tôn Đản chở bạn
hàng ra chợ, chúng tôi ra đón xích lô đi ra bến xe
lục tỉnh rồi sau đó tôi không c̣n giữ
được ǵ trong kư ức trẻ thơ của tôi
về quê ngoại.
Măi đến khi tôi lớn
hơn một chút, th́ đối với tôi h́nh ảnh quê
ngoại được trông thấy qua chiếc xe xích lô
máy mà trên đó có bà ngoại tôi với bao gạo, mấy
con gà bị cột chung kêu quang quác, những đ̣n bánh
tét…dừng trước cửa nhà tôi. Hàng năm từ Trà
Vinh bà lên Sài G̣n thăm người con gái lớn là má tôi,
Tôi chỉ thật sự
biết đến Trà Vinh khi cầm sự vụ lệnh
của bộ Giáo Dục đến tŕnh diện để
dạy học tại trường trung học Vĩnh B́nh
ở thị xă Phú Vinh, tỉnh Vĩnh B́nh năm 1965.
Gia đ́nh bên ngoại tôi
ở xă Phước Hưng, quận Trà Cú. Ông ngoại tôi
được gọi là hương thân Định. Tôi
nghe má tôi kể lại v́ thua kiện về tài sản
thừa kế mất hai muôn bạc (20 ngàn đồng,
thời đó là rất lớn) do cha mẹ để
lại nên ông đặt tên ba người con của ḿnh là
Hai, Muôn, Bạc. Hai là tên má tôi, Muôn là tên d́ Ba tôi và Bạc là
tên cậu Tư tôi.
Má tôi th́ tính t́nh dễ dăi,
c̣n d́ Ba tôi th́ khó khăn. Mỗi năm đến khi thâu lúa
ruộng của tá điền nếu là cô Hai (má tôi) đi
th́ họ có thể thiếu lại cho năm tới c̣n
rủi là cô Ba (d́ Ba tôi) đi th́ thiếu một giạ (20
lít) cũng không được.
Có một điều
lạ là ba tôi ở một tỉnh miền Đông c̣n má tôi
ở một tỉnh miền Tây vậy mà hai người
trở thành vợ chồng. Do là ngày xưa ông ngoại tôi
đi buôn, có lần ông đi xe lửa đến ga Bến
Đồng Sổ gặp ông nội tôi và hai người
xếp đặt hôn nhân cho ba má tôi.
Khi cuộc chiến Đông
Dương lần thứ nhứt xảy ra (1946-1954) ba má
tôi bỏ quê nội xuống Sài G̣n ở th́ lần
lượt cậu Tư, d́ Ba tôi cũng bỏ Trà Vinh lên
Sài G̣n v́ dưới đó không c̣n an ninh. Ba tôi mở
tiệm may, dượng Ba tôi làm sở tư c̣n cậu
Tư tôi dạy học rồi nhập ngũ và ở trong
quân đội đến ngày giải ngũ.
Ông bà ngoại tôi ở
lại Trà Vinh. Như đă kể trên hàng năm bà ngoại
tôi lên thăm con cái ở Sài G̣n c̣n ông ngoại tôi rất ít
khi lên Sài G̣n. Ông mất sớm v́ bệnh khi chỉ ngoài 50
tuổi.
Khi tôi xuống Trà Vinh
dạy học th́ tôi chỉ mới 21 tuổi và bà ngoại
tôi ngoài 60. Nhưng trong 4 năm ở đây v́ t́nh h́nh an ninh
tôi chỉ ghé ngang nhà bà ngoại tôi một lần duy
nhứt. Đó là dịp tôi và vài người bạn
đồng nghiệp theo xe jeep của anh Vinh, phó ty nông
nghiệp đi xuống Trà Cú. Khi tời chỗ Ḥn Non
Bộ, Cḥm Chuối tôi nói anh Vinh dừng xe lại một
chút để tôi vào thăm bà ngoại tôi. Nhưng khi bà
ngoại tôi bước ra khỏi căn nhà nhỏ như
một cái cḥi và thấy tôi bà xua tay nói với tôi:” Con đi
ngay nếu không tối nay người ta làm khó dễ bà. Bà
sẽ lên Trà Vinh thăm con.” Th́ ra chỗ bà ngoại tôi
ở là vùng “xôi đậu”, ban ngày thuộc Quốc Gia, ban
đêm th́ Việt cộng ṃ về. Bận trở về
ngang nhà bà, xe chúng tôi chạy luôn.
Trong thời kỳ
chiến tranh dù xă Phước Hưng, nơi chôn nhau
cắt rún của mẹ tôi, chỉ cách xa thị xă Trà Vinh
25 cây số mà tôi không thể đến thăm bà ngoại và
viếng mộ ông ngoại được.
Sau ngày 30/4/75, cậu Tư
tôi đem cả gia đ́nh về quê để phụng
dưỡng bà ngoại và lo hương khói cho ông ngoại.
Và sau hơn hai mươi năm ở nước ngoài tôi
mới có dịp về nơi cội nguồn của má tôi,
lúc đó bà ngoại tôi đă mất từ lâu. Những
năm sau th́ má tôi, d́ và cậu tôi cũng qua đời.
Giờ chỉ c̣n lại gia đ́nh những đứa em
cô cậu ở đó.
Tuy nhiên, tôi bằng ḷng
những ǵ ḿnh đă làm cho quê ngoại Trà Vinh của tôi.
Trong bốn năm ở đây tôi và các đồng
nghiệp đă đem kiến thức chuyên môn của ḿnh truyền
đạt cho các thế hệ sau ở hai ngôi
trường trung học công lập Vĩnh B́nh và bán công
Trần Trung Tiên.
Trong số những em
học sinh hai trường đó có nhiều em đă làm
vẻ vang tỉnh Trà Vinh: giáo sư đại học
ở Hoa Kỳ, kỷ sư điện toán cho không quân Mỹ,
hạm trưởng hải quân Canada, kỷ sư về
năng lượng mặt trời ở Đức …
Tôi không bao giờ quên quê
ngoại Trà Vinh của ḿnh nên lần nào trở về
Việt Nam, tôi cũng xuống đó ít nhứt một
lần để t́m lại một phần nguồn
gốc của ḿnh, thăm lại bà con, gặp lại
bạn đồng nghiệp và học tṛ cũ.
“Trà Vinh thủ thỉ
tiếng yêu đương
“Xin ở bên nhau khắp
nẻo đường
“Phút giây êm ấm trôi qua
chóng
“Dù cách xa rồi vẫn
nhớ thương”
(Trích từ bài thơ Tám
nẻo Trà Vinh của cùng tác giả)
Montreal, Canada ngày 27/10/2022