THÁNG TƯ NGHE NHỮNG
BẢN NHẠC BUỒN
Bút ký Huỳnh
Công Ân
Đã 48 năm qua, nhưng mỗi lần tháng tư đến lòng tôi vẫn
chùng xuống, nỗi đau đớn, xót xa lại trở
về. Những tháng tư đầu
tiên sau năm 1975 đó là nỗi xót
xa cho thân
phận mình: chúng ta đang có một cuộc
sống sung túc, hạnh phúc bỗng mất tất cả. Sau này, thời
gian càng trôi qua thì nỗi
xót xa càng
tăng lên nhưng giờ đây đó không phải cho chính mình
mà là cho
cả dân tộc.
Biết bao giờ
dân tộc mình mới tìm lại được
tự do và hạnh phúc như người miền Nam trước năm 1975? Tất
cả chỉ còn là kỷ
niệm vì chúng ta đã mất tất cả như lời cố tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đã nói: “đất nước còn: tất cả còn, đất nước mất: mất tất cả”.
Chúng ta đã mất
Sài Gòn nên
chúng ta không còn những
thời gian tuyệt vời: dạo phố Bô Na với bồ, ngồi uống nước ở La Pagode
với bạn hay vào rạp Mini Rex
A xem phim với người yêu…
“Sài Gòn
ơi, tôi đã mất người trong cuộc đời.
Sài Gòn ơi,
thôi đã hết thời gian tuyệt vời.
Giờ còn đây,
những kỷ niệm sống trong tôi.”
(Sài Gòn
ơi, vĩnh biệt-Nam Lộc)
Trong cơn hấp
hối của Sài Gòn, những
người may mắn
thoát đi được bằng
phi cơ hay tàu thuỷ, khi đến trại tạm cư vẫn không quên những bạn đồng ngũ của
mình còn ở lại đang ở trong những hoàn cảnh nghiệt ngã:
“Chiều nay có một người
di tản buồn
Gọi anh em còn ai hay mất
ai
Còn bao nhiêu
thằng xông pha chiến
khu
Và bao nhiêu nằm trong những lao tù ! “
(Người di tản buồn-Nam Lộc)
Người ra đi
biết mình khó có cơ
hội trở về và nếu
có trở về thì nơi
chốn cũ đâu còn như
xưa:
“Sài Gòn
ơi, ta có ngờ đâu rằng
Một lần đi
là một lần vĩnh biệt
Một lần đi
là mất lối quay về
Một lần đi
là mãi mãi
thương đau.”
(Một lần
đi-Nguyệt Ánh)
Khi miền Nam đã hoàn toàn
rơi vào tay cộng
sản, người
miền Nam vẫn tìm cách ra
đi. Và biết bao nhiêu chuyến đi đầy bất trắc, hiểm nguy, giữa ranh giới của tử sinh , những con tàu mong manh
vẫn ra khơi:
“Đêm nay đêm
tối trời anh bỏ quê
hương
Ra đi trên
chiếc thuyền hy vọng vượt
trùng dương”
(Đêm chôn dầu
vượt biển-Châu
Đình An)
Rồi thời gian
trôi qua, kiếp sống tha hương không làm phôi pha nỗi buồn nhớ về Sài Gòn:
“Đêm nhớ
về Sài Gòn
Thấy phố phường
buồn xưa chưa nguôi
Những con đường thèm đôi chân
vui”
( Đêm nhớ về
Sài Gòn- Trầm Tử Thiêng)
“Sài Gòn
ơi,
Thôi hết rồi
những ngày hát nhớ nhau
Nhớ Phạm Duy
với tình ca sầu
mắt lệ rơi
khóc thuở ban đầu
Còn gì đâu
“
(Sài Gòn
niềm nhớ không tên-Nguyễn Đình Toàn)
Ở quê người
chúng ta không quên những người thân còn kẹt lại
trong cuộc sống nhọc nhằn trong nước nên không quên gởi
về cho họ những món quà:
“Em gửi
về cho anh dăm bao
thuốc lá
Anh đốt cuộc đời cháy mòn trên
ngón tay
Gửi về cho mẹ dăm
chiếc kim may
Mẹ may hộ con quê hương quá đọa đầy”
(Một chút
quà cho quê
hương-Việt Dũng)
Dù ở đâu, Bắc
Mỹ, Âu Châu hay Úc Châu,
người Việt
xa quê bao
giờ cũng muốn quay về nơi chôn nhau
cắt rún của mình dù là ở thành
thị hay thôn quê nhưng ước mơ đó bao giờ
trở thành hiện thực?
“Đến bao giờ trở
về Việt Nam
Thăm đồng lúa vàng thăm
con đò chiều hoang
Đường mòn quanh
co ôm chân hàng tre thắm
Nghe gió chiều
nhẹ đưa”
(Đường về quê hương-Lam
Phương)
Huỳnh Công Ân
Mùa Quốc Hận
thứ 48