Suy nghĩ buổi sáng bên bờ
sông Rivière-des-Prairies
Hôm nay, ngày
đầu tháng 10, một ngày đầu thu, tôi và bà xă
đang ở nhà đứa con gái. Nó mới sanh đứa
con thứ hai được hơn 3 tuần. Vợ tôi
đến ở nhà nó phụ lo nấu nướng và tôi lo
đưa đón thằng con lớn nó đi học trong
những ngày cuối tuần. Những ngày đầu
tuần th́ d́ của nó đến giúp.
Nhà con gái tôi
ở sát bờ sông Rivière des Prairies, thuộc thành phố
Montréal, bên kia sông là thành phố Laval. V́ đă vào thu nên
trời đang se lạnh, nhiệt độ bên ngoài bây
giờ chỉ có 10 độ C nên tôi ngồi trong
nhà nh́n quang cảnh qua khung cửa kính của patio phía
sau nhà.
Nhà con gái tôi
Chung quanh nhà nó là
những biệt thự rất đẹp mà chủ nhân là
người Ư, đa số làm thương măi. Chỉ có
vợ chồng con gái tôi làm trong ngành y tế và có lẽ là
những người Á Châu duy nhứt ở đây.
Nh́n ḍng sông
trước mặt, nước đang cuồn cuộn
chảy, tôi lan man nghĩ về những ḍng sông trong quá
khứ ở quê nhà.
Ḍng sông Rivière-des-Prairies
Hồi c̣n
nhỏ, nhà tôi ở quận 4, ngay ngả tư Tôn
Đản và Đỗ Thành Nhơn (nay là Đoàn Văn
Bơ) nên buổi trưa tôi thường trốn ngủ
đi theo chúng bạn ra Bến Súc tắm trên sông Sài G̣n. Có
lần tôi cả gan ôm bập dừa bơi qua Thủ Thiêm
hái trái bần trong những con rạch nhỏ bên đó.
Thời gian
đi dạy học ở Trà Vinh, tôi đi qua lại
nhiều lần ḍng sông Tiền trên chiếc phà Mỹ
Thuận. Ngồi trên phà, nh́n những dề lục b́nh trôi
lăng đăng trên mặt sông tôi nhớ những câu vọng
cổ muồi riệu mà Út Trà Ôn hát trong vở cải
lương Tuyệt T́nh Ca.
Phà Mỹ Thuận trên sông Tiền
Hai năm 1972,
1973 tôi phục vụ ở một đại đội
đia phương quân trấn giữ cầu Đồng
Nai trên xa lộ Sài G̣n-Biên Hoà. Cầu này bắc qua sông
Đồng Nai. Mỗi ngày, trong căn pḥng trên đồi
nh́n qua cửa sổ xuống ḍng sông đang lửng lờ
trôi mà nghĩ đến thân phận ḿnh trong cuộc
chiến.
Cầu Đồng Nai, Biên Ḥa
Đêm
vượt biên trên sông Nhà Bè tháng 8 năm 1986, tàu tôi bị
ghe du kích B́nh Khánh rượt đuổi, bắn M79 theo, may
là không trúng. Cuối cùng tàu vượt biên phải ủi
băi, nhưng v́ nước ṛng, băi śnh quá dài, không ai dám
lội xuống sợ làm bía cho bọn du kích nên cả tàu
đều bị bắt.
Giờ đây sau
ba mươi mấy năm ở xứ tạm dung,
điều kiện sống ở quê người rất
đầy đủ nhưng tôi không quên nghĩ đến
những người Việt Nam trong nước, phần
đông đang sống trong hoàn cảnh thiếu thốn và
mất tự do.
Trận
đại dịch Covid-19 làm cho người dân ở quê nhà
càng khó khăn hơn. Nh́n cảnh những lưu dân tháo
chạy khỏi các thành phố công nghiệp như Sài G̣n,
B́nh Dương, Biên Ḥa, Long An…bằng mọi phương
tiện: xe gắn máy, xe đạp và cả đi bộ
về miền tây để sống c̣n sau mấy tháng
trời bị nhốt trong khu nhà trọ, hết tiền,
không lương thực và viễn ảnh chết đói,
tôi không thể
cầm
được nước mắt.
Nghĩ lại
tôi và gia đ́nh sau những thăng trầm khi c̣n ở
Việt Nam, nay chúng tôi được may mắn hơn
đồng bào ḿnh trong nước, Cầu mong họ
sẽ sớm hoát mọi khổ nạn để có
một cuộc sống tốt hơn.
Montréal, ngày
7/10/2021
Huỳnh Công Ân