TÔI LÀ
NGƯỜI SÀI G̉N
“Đèn Sài G̣n
ngọn xanh, ngọn đỏ
Đèn Mỹ Tho
ngọn tỏ, ngọn lu”
(Ca Dao)
Trong gia đ́nh
tôi: vợ tôi, các em tôi, hai con tôi đều sinh ra ở Sài
G̣n. Vợ tôi được sinh ở bệnh viện Grall
( sau là Đồn Đất, bây giờ là Nhi Đồng
2). đường Gia Long, thuộc quận nhứt. Các em
tôi sinh ra ở nhà thương Cô Mụ Điếc
(Đại Đức) trên đường Tôn Đản,
quận tư. Hai con tôi đẻ ở bảo sanh viện
Bích Liên, hẻm Chủ Phước, đường
Bến Vân Đồn, quận tư.
Chỉ riêng tôi
không được sinh ra ở Sài G̣n mà là ở Thủ
Dầu Một (B́nh Dương bây giở) nhưng tôi đă
ở Sài G̣n từ năm 2 tuổi nên tôi vẫn xem tôi là người
Sài G̣n.
Những hồi
ức đầu tiên xa xưa nhứt c̣n đọng
lại trong tôi là những đám cháy lớn ở chợ
Cầu Cống năm 1948 và Khánh Hội tết Quư Tỵ
1953 đă là những kỷ niệm kinh hoàng của tuổi
thơ. Ngoài ra, lần đi bắt dế cơm ở
đường Matelot Manuel (Tôn Đản) với thằng
Voi, bạn cùng xóm ban đêm quá giờ giới nghiêm bị
biện (cảnh sát) Tây bắt tôi không bao giờ quên.
Lớn lên
một chút, tôi đi chơi xa hơn vùng Tôn Đản,
Đỗ Thanh Nhơn đến tận Sở Thú
để hái trộm lá thuộc bài đem về ép vào
tập hay sang vườn Bồ Rô (Tao Đàn) lượm
trái dầu rơi thảy lên cao để xem nó quay như
chong chóng.
Buổi trưa
tôi trốn ngủ đi ra Bến Súc tắm sông,
trước khi về tôi ngồi phơi tóc cho khô
để về nhà ba má tôi không biết.
Năm 1955. quân
đội B́nh Xuyên của Bảy Viễn đánh nhau
với quân đội quốc gia của thủ
tướng Ngô Đ́nh Diệm làm gia đ́nh tôi phải di
tản sang nhà cô bảy tôi ở đường Mac Mahon
(Công Lư, bây giờ là Nam Kỳ Khởi Nghĩa).
Thời tiểu
học tôi học trường Cao Văn (sau đổi
thành Công Danh) ở đường Tôn Đản gàn ngả
ba Tôn Đản-Tŕnh Minh Thế . Lên trung học tôi học
trường Nguyễn Văn Khuê ở đường
Nguyễn Thái Học, quận nh́ ( nay là quận nhứt)
gần chợ Cầu Muối. Đậu bằng Tú tài 1 tôi
sang học trường Chu Văn An trên đường
Minh Mạng gần Ngả Sáu, quận 5.
Thời sinh viên,
ngoài những giờ ngồi ở giảng
đường trường đại học, tôi
thường lui tới trung tâm thủ đô Sài G̣n như
đại lộ Nguyễn Huệ, đường Tự
Do, đại lộ Lê Lợi…Khi có bạn gái th́ tôi dắt
xuống đó “bát phố” khoe với những thằng
bạn “mồ côi đào” đang ngồi “rửa mắt”
ớ caféteria Rex, quán nước Phạm Thị
Trước hay quán kem Mai Hương.
Khi ra
trường đi dạy, dù lúc ở tỉnh hay đă
đổi về Sài G̣n, cuối tuần nào tôi cũng không
quên đến trung tâm thành phố để nh́n ngắm
vẻ thanh lịch của ḥn ngọc Viễn Đông. Ban
ngày tôi ngồi uống nước với bạn bè ở
các quán dọc đại lộ Lê Lợi rồi kéo nhau
đi vào thương xá Tax, Eden hay Crystal Palace ngắm hàng
hoá th́ ít, ngắm các người đẹp bán hàng th́
nhiều. Tối đến, chúng tôi vào các pḥng trà ca nhạc
Queen Bee, Đêm Màu Hồng, The Apple Three…để nghe Thái
Thanh, Khánh Ly, Lệ Thu… hát.
Ôi những tháng
ngày tươi đẹp ở Sài G̣n trước 1975 không
bao giờ phai nhạt trong kư ức của một
người Sài G̣n như tôi dù nửa thế kỷ đă
trôi qua.