Một ngày trên ṿm trời An Lộc năm 1972: đi t́m cánh chim rơi
trong lửa đạn
Bút kư của Huỳnh Công Ân
Ngày 21
tháng 6 năm 1972, tôi nằm nghỉ trưa trong pḥng trên
ngọn đồi ở cầu Đồng Nai. Đây là
cây
cầu chiến lược nằm gần cuối xa
lộ Sài G̣n-Biên Hoà, cửa ngỏ vào thủ đô Sài G̣n
từ phía
đông
bắc. Trấn giữ cầu này là đại đội
3/463 của tiểu khu Biên Hoà, đại đội
trưởng là đại uư
Nhuận,
tôi, trung uư đại đội phó, các sĩ quan khác là
thiếu uư Hoàng, thiếu uư Phước.
Pḥng
tôi đang ở trước đây là pḥng của cố
vấn Mỹ của đại đội, nay ông ta đă
hồi hương theo kế
hoạch
rút quân của Mỹ. Bên trong pḥng, tôi có đầy
đủ mọi tiện nghi: giường ngủ, bàn
ghế, tủ
và máy
lạnh tuy đó là đồ của nhà binh. Tôi mua thêm
một TV nhỏ 9 inch và một máy cassette để
thư
giản khi rổi rảnh. Nhà đại uư Nhuận ở
với vợ và hai con nằm đối diện với
pḥng của tôi.
Bỗng,
có tiếng gơ cửa. Hạ sĩ Lư truyền tin
bước vào nói với tôi: “ Tŕnh trung uư,
đồn canh ngoài
cổng
gọi vào nói có bác gái của trung uư muốn gặp trung uư
ở cổng vào”.
Linh
tính cho tôi biết có chuyện chẳng lành, tôi vội vàng
chạy xuống văn pḥng đại đội lấy
chiếc
xe
lambretta của tôi chạy lên dốc để ra
đồn canh ngoài cồng. Bác dâu tôi đứng bên
cạnh anh lính
gác
đang chờ tôi. Thấy tôi bác nghẹn ngào nói: “
Thằng Quan bị bắn rớt máy bay”.
Quan,
em kế tôi là phi công trực thăng của sư đoàn 3
không quân Biên Hoà. Năm 1970, nó đi Mỹ
học
khoá lái trực thăng. Trong chiến dịch giải
toả An Lộc, sư đoàn 3 không quán Biên Hoà có
trách
nhiệm yểm trợ và đổ quân tiếp viện cho
mặt trận An lộc. Em tôi là phi công chính cùng
một
phi
công phụ, một trung sĩ cơ phi và một xạ
thủ đại liên trên một trong hai chiếc gunship
yểm trờ
các
hợp đoàn trực thămg đổ quân tăng
viện cho chiến trường An Lộc.
Sau khi
đi Mỹ về, em tôi cưới vợ và có một
đứa con gái đầu ḷng. Nó mướn nhà ở
với vợ con
trong
một con hẻm đối diện với trường
trung học Ngô Quyền, Biên Hoà.
Tôi
chở bác dâu tôi về nhà bác ở đối diện
cổng số 2 của phi trường Biên Hoà. Trên
đường đi, bác
tôi
kể rằng ba tôi ở Sài G̣n được một
người bạn tôi làm ở phi trường Tân Sơn
Nhứt báo cho biết
máy bay
em tôi bị bắn rơi ở An Lộc. Ba tôi
tức tốc đi xe lô lên nhà bác tôi và đă
được anh tư Chữ,
con bác
tôi, thượng sĩ quân cảnh của phi trường
chở vào văn pḥng phi đoàn của em tôi để
chờ
tin
tức.
Khi tôi
vào đến phi đoàn th́ thiếu tá phi đoàn trưởng
tiếp tôi ân cần nhưng không dấu được
vẻ
ái
ngại. Ông dẫn tôi vào pḥng nghỉ của phi đoàn
nơi ba tôi đang nằm trằn trọc. Ba tôi kể
rằng
thiếu
tá Thiểm, bạn tôi làm ở pḥng hành quân của bộ
tư lệnh không quân ở Tân Sơn Nhứt nhận
được
báo cáo chiếc gunship của em tôi bị pḥng không VC bắn
hạ trong lúc yểm trợ đổ quân tiếp
viện
xuống An Lộc.
Sau
đó, thiếu tá phi đoàn trưởng thuật cho tôi
nghe diễn tiến việc trực thăng em tôi bị
bắn rơi.
Khi
hợp đoàn trực thăng đáp xuống đổ
quân ở An Lộc th́ hai chiếc gunship trong đó
có một chiếc
của
em tôi và thiếu uư Ẩn, copilot quanh về th́ máy bay em tôi
trúng pḥng không của VC. Trực
thăng
bị tắt máy và đáp auto (đáp bằng trớn cánh
quạt c̣n quay) xuống một băi đất trống.
Trực
thăng
bị lật ngang và bốc cháy. Chiếc gunship thứ hai
đáp xuống để bốc phi hành đoàn trên trực
thăng
của em tôi th́ chỉ t́m thấy thiếu uư Ẩn , cơ
phi và xạ thủ mà không thấy em tôi. Chiếc
gunship
này khi bay lên cũng bị trúng đạn của cộng
quân nhưng ráng lết tới một đồn
địa phương
quân
gần đó và được trực thăng khác tản
thương về tổng y viện Cộng Hoà.
Thiếu
tá phi đoàn trưởng an ủi tôi: “Anh đừng lo,
hăy chờ tới chiều hợp đoàn về sẽ có
tin tức của
Quan.”
Buổi
chiều hợp đoàn của Quan về. Các anh phi công
đi ngang qua chỗ tôi với phi đoàn trưởng cúi
đầu,
mặt buồn bả. Phi đoàn trưởng bảo tôi:
“Trong khi bay công tác, hợp đoàn cố gắng t́m dấu
vết
của Quan nhưng chưa thấy. Từ ngày mai trở
đi, hợp đoàn vẫn t́m Quan khi bay công tác, có
tin ǵ
tôi sẽ báo cho anh biết. Nếu anh cần rơ sự
việc, anh đến thăm thiếu uư Ẩn đang
nằm điều
trị
tại tổng y viện Cộng Hoà “.
Tôi
buồn bả chở ba tôi về nhà ở Sài G̣n. Khi đi
qua sân của phi đoàn, nh́n thấy chiếc xe Honda
66
với guidon cao của Quan, tôi không cầm được
nước mắt.
Ngày
hôm sau, ba tôi và tôi nhờ cha vợ của Quan hành nghề
taxi chở chúng tôi lên tổng y viện
Cộng
Hoà thăm thiếu uư Ẩn. Ẩn kể lại khi
trực thăng trúng đạn chết máy, Quan c̣n chỉ
và nói với
Ẩn
điểm để máy bay đáp xuống. Khi máy bay
chạm đất, lật ngang và bốc cháy th́ Ẩn
bất tỉnh. Lúc
tỉnh
dậy, nh́n qua chỗ ngồi của Quan th́ thấy dây an
toàn đă mở ra nhưng Quan không c̣n ở đó.
Ngay
sau đó chiếc gunship thứ hai đáp xuống bốc ba
người c̣n lại đi. Ẩn nắm bàn tay tôi nói:”
Em tin
Quan c̣n sống, anh Hai cố gắng đi t́m Quan”.
Tôi
được biết trong ba người được
chiếc gunship thứ hai cứu th́ anh cơ phi bị
phỏng nặng nên
đă
từ trần.
Ngày
thứ ba kể từ ngày trực thăng em tôi bị
bắn hạ, tôi nai nịt gọn gàng lận khẩu súng
colt vô
lưng
xin phép đại uư Nhuận đi t́m em tôi. Đại uư
Nhuận cười nói:”Chiến trận An Lộc
lớn như vậy,
ông
đem khẩu colt để làm ǵ ?”. Tôi không trả
lời nhưng thầm nghĩ: “ Để tự
xử nếu lọt vào tay
VC”.
Tôi vào
phi trường và xin phép phi đoàn trưởng cho tôi theo
trực thăng của một phi công cũng
tên
Quan. Trong phi đoàn có hai phi công tên Quan, em tôi là Quan ốm c̣n
Quan này là Quan
mập.
Cả hai đều khoảng 24 tuổi và đều
mới cưới vợ. Vợ của Quan mập bán
cantine trong phi
trường.
Quan
mập và một copilot cùng hai thuộc cấp chở tôi
bằng trực thăng đến bộ tư lệnh
tiền phương
của
quân đoàn 3 tại Lai Khê. Cũng cần nói thêm quê nội
và nơi sinh của tôi cũng ở gần đây: ấp
Bến
Đồng Sổ, xă Lai Uyên, quận Bến Cát, tỉnh
B́nh Dương.
Suốt
ngày hôm đó tôi theo trực thăng của Quan mập bay
đi bay lại trên ṿm trời An Lộc. Tôi
thấy
những
cột khói cao bốc lên đây đó phía dưới trên
một vùng rừng cây dầy đặc xen lẫn
những
trăng
cỏ mênh mông. Có lúc trực thăng chúi xuống bắn
hoả tiễn ở hai bên sườn vào vị trí nghi là
của
đối phương. Cứ sau một phi tuần th́
trực thăng quay về Lai Khê đổ xăng và
gắn hoả tiễn.
Đến
trưa các phi tuần được tạm ngưng. Các
nhân viên phi hành đậu trực thăng tại băi và vào
trong
vườn cao su ăn trưa. Nơi đây trở thành một
cantine lộ thiên mà thực khách lên đến hàng
ngàn.
Tôi trông thấy ngoài không quân c̣n có các chiến sĩ sư
đoàn 7, sư đoàn 9 và sư đoàn 21 lên
tăng
phái cho mặt trận An Lộc. Mọi
người xếp hàng và lấy ga men đeo bên ḿnh đi
nhận phần ăn
của
ḿnh.
Sau
đó, các trực thăng bay đến chỗ đổ
xăng và lấp hoả tiễn rồi tiếp tục công
tác chiến đấu. Khi tôi
bước
lên phi cơ, Quan mập nói với tôi:” Hễ em thấy
gương dưới đất rọi phản chiếu
ánh sáng mặt
trời
lên trên th́ dù ở đâu em cũng đáp xuống bốc
Quan lên”. Nhưng ư chú quả cảm cứu bạn của
Quan
mập không thắng được số mệnh.
Suốt ngày hôm đó, dù trực thăng của Quang mập
đă bay
quần
nhiều lần trên ṿm trờ An Lộc nhưng
không có đâu hiệu ǵ chứng tỏ Quan em tôi có mặt
phía
dưới.
Buổi
chiều, hợp đoàn của Quan mập bay trở về
căn cứ ở phi trường Biên Hoà với sự
thất vọng
của
mọi người và sự tuyệt vọng của riêng
tôi. Tôi đă vĩnh viễn mất đi người em
trai của ḿnh.
Sau
hiệp định Paris, dù bị cấm không
được tác xạ vào lính VC, mỗi khi trên
đường bay công
tác,
hễ thấy lính VC đi khơi khơi trên quốc
lộ 13 th́ Quan mập chúi xuống rượt bắn chúng
chạy
trối
chết. Về sau, tôi được tin Quan mập tử
trận trên ṿm trời Khiêm Hạnh, Tây Ninh khi một viên
đạn
do VC từ dưới đất bắn lên xuyên qua
đầu.
Quan
ốm được ghi là mất tích để lại
vợ, một con vừa qua thôi nôi và một hài nhi c̣n trong
bụng
mẹ
mà Quan vẫn chưa biết sự hiện hữu. C̣n Quan
mập tử trận để lại vợ và không
biết có đứa
con nào
chưa.
Cả
hai con chim bằng đă găy cánh trên ṿm trời lửa
đạn miền Đông khi tuổi đời chưa
đến 25.
Thương
cho những kiếp sống ngắn ngũi trong thời
chinh chiến.
Huỳnh
Công Ân
19/1/2023,
một ngày cuối năm nhớ về quá khứ