Nỗi nhớ quê nhà

Tuỳ bút Huỳnh Công Ân

 

Khi già người ta ngủ ít. Tôi cũng vậy, đêm ngủ 5 hay 6 tiếng là nhiều. Và dù có thức khuya hay ngủ sớm th́ khoảng 4 hay 5 giờ sáng th́ tôi đă dậy.

 

Sau khi làm vệ sinh buổi sáng tôi pha một ly cà phê rồi ngồi nhám nhi bên cạnh cái máy tính bảng để t́m hứng thú viết bài.

 

Sáng nay, tôi lại ngồi cạnh cửa kính patio nhà đứa con gái nh́n ra ḍng sông sau nhà mà miên man nghĩ về quá khứ và quê nhà.


cho-ben-thanh-truoc-1975-1651.jpg

Nơi tôi nghĩ đến trước nhứt là thành phố Sài G̣n mà ngày xưa là thủ đô của miền Nam tự do và từng được mệnh danh là “Ḥn ngọc Viễn Đông”. Tuy Sài G̣n không phải là nơi tôi sinh ra nhưng đó là nơi tôi lớn lên và trải qua tuổi thanh xuán ở đó. Đó cũng là nơi tôi từng sống với bao ước mơ tươi đẹp về một tương lai rực rở trong một xă hội văn minh. Đó là nơi chứng kiến bao lần hẹn ḥ và những cuộc t́nh vụng dại của tuổi mới lớn của tôi. Đó là nơi tôi từng quay cuồng khiêu vũ cùng những giai nhân trong những soirée gala hay bal de famille thời sinh viên. Cũng ở đó tôi đă chứng kiến những cuộc bải khoá, xuống đường, những đêm không ngủ ở khuôn viên trường đại học để chống đối một chế độ mà sau này mất đi người ta mới tiếc rẻ nhứt là qua trận đại dịch năm 2021 này thành phố tang thương v́ một chế độ bất xứng, bất tài, thối nát không khả năng điều hành việc chống dịch.

trung hoc vinh binh.jpg

Nơi thứ hai tôi nhớ đến là Trà Vinh, một tỉnh lẻ buồn hiu hắt, nơi đầu đời dạy học của tôi. Nơi đó hằng đêm tôi nghe tiếng đại bác bắn đi lẫn tiếng súng nhỏ dồn dập vang đến. Ở đó, tôi cảm thấy chiến tranh rất gần và càng gần hơn nữa khi tôi vào quân đội và nhiều lần hành quân quanh nơi tôi từng dạy học.

ngo quyen.jpg

Nơi thứ ba kư ức tôi c̣n đông đầy kỷ niệm là thành phố Biên Hoà. Ở đó, tôi từng đứng trên bục giảng với phấn trắng bảng đen làm thầy giáo cũng như từng cầm súng trấn giữ một cây cầu chiến lược trên xa lộ, ngăn chặn đoàn quân xâm lược phương Bắc xé bỏ hiệp định Ba Lê mà chữ kư của họ trên đó chưa ráo mực để tiến vào xâm chiếm miền Nam tự do.

 

Tôi đă từng trở lại những nơi tôi trải qua những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời dù khi đó chiến tranh đang diễn ra khốc liệt trên khắp mọi miền đất nước. Nhưng tôi cảm thấy ḿnh là người xa lạ trên chính quê hương của ḿnh. Dù nhà cửa ngày nay ở những nơi đó đă lên cao, xe cộ dầy đặc ngoài đường nhưng tôi không t́m thấy được không khí thân thương ngày xưa ngoại trừ khi gặp lại những em học tṛ cũ của ḿnh. Những câu chuyện xưa được nhắc lại làm ấm ḷng người xa xứ.

 

Nhưng khi tôi trở lại quê người th́ nỗi nhớ quê nhà lại gặm nhấm tâm hồn. Ôi những tháng ngày hạnh phúc trước năm 1975 ở quê nhà bao giờ có thể t́m lại được?

 

Montréal, Canada

23/11/2021