NHỚ VỀ ĐÀ
LẠT SƯƠNG MÙ
Tùy bút
“Ai lên xứ hoa đào
“Đừng quên mang về
một cành hoa”
(Ai lên xứ hoa đào-Hoàng
Nguyên)
Trước năm 1975,
đường bộ từ Sài G̣n lên Đà Lạt không an
ninh nên tôi chỉ lên Đà Lạt có một lần.
Chợ
Đà Lạt trước 1975
Tháng 8 năm 1973, tôi đang
đảm nhiệm chức vụ đại đội
phó đại đội 3/463 của tiểu khu Biên Hoà,
phụ trách an ninh cầu Đồng Nai trên xa lộ Sài G̣n
Biên Hoà. Do đó tiểu khu gởi tôi lên học khoá
đại đội phó chiến tranh chính trị ở
trường Đại Học Chiến Tranh Chính Trị
Đà Lạt.
Tôi nhận sự vu lệnh
ở tiểu khu rồi đến đại đội
hành chánh tiếp vận ở Suối Máu để lănh
lương tháng 8 trước rồi ra quốc lộ 1
đón xe đi Đà Lạt.
V́ tôi khởi hành quá trễ,
hơn 12 giờ trưa mới lên đường nên khi
đến Di Linh th́ trời sụp tối, xe đ̣ không
thể đi tiếp lên Đà Lạt được nên
dừng nghỉ ở đây chờ sáng. Tôi hỏi anh
lơ, ở Di Linh này có khách sạn không, anh trả lời
chỉ có các nhà trọ. Tôi nhờ anh dẫn đi xem. Anh
chỉ cho tôi những căn nhà trống trải không vách.
Cảm thấy ở lại đây trong những căn nhà
trọ như vậy không an toàn, tôi chận một xe hàng
lại xin quá giang đi ngược lại thị xă Blao
(thành phố Bảo Lộc bây giờ). Tôi ngồi trên mui xe
với anh lơ hỏi thăm anh có khi nào xe bị du kích ra
chận đường không. Khi nghe anh ta trả lời
chuyện ấy xăy ra hằng ngày là tôi lạnh cẵng.
Tới Blao, tôi chọn một khách sạn sạch sẻ,
tắm rửa rồi đi ngủ sớm để hôm sau
lên đường đi Đà Lạt.
Trường
Đại Học Chiến Tranh Chính Trị Đà Lạt
Khi đến tŕnh diện
trường đại học chiến tranh chính trị
Đà Lạt tôi thấy rất nhiều sĩ quan cấp
thiếu uư và trung uư từ các đơn vị của
tất cả 4 vùng chiến thuật được
gởi đến học khoá đại đội phó
chiến tranh chính trị tại đây. Ngày đầu
tập trung tất cả các khóa sinh của khoá học tôi
rất lấy làm lạ khi thấy nhiều khoá sinh
đến trường với bộ đồ dân sự.
Sau đó tôi hiểu ra tôn chỉ của trường
xứng danh với tên trường là tôn trọng nguyện
vọng của khoá sinh: ai muốn ở lại học th́
học, ai không muốn học th́ được trả về
đơn vị. Có một anh mặc đồ dân sự
đến từ một đơn vị miền Trung và
thuộc một đảng phái chính trị tuyên bố không
muốn học v́ không đồng quan điểm với
chương tŕnh đào tạo của trường.
Thế mà trường vẫn kư giấy trả anh về
đơn vị nhưng không ghi một nhận xét bất
lợi nào cho anh. Miền Nam đúng là một chế
độ tự do, có thể nói là quá tự do, có phải
là v́ lư do này năm 1975 chúng ta mất nước?
Riêng tôi, v́ những người
bạn làm ở Bộ Giáo Dục cho biết tôi đă có
sự vụ lệnh biệt phái về dạy học
lại và giấy tờ đang được chuyển
về tiểu khu Biên Hoà nên tôi tŕnh bày với trường
xin không học khoá đào tạo này.
Trong thời gian chờ
trường ra sự vụ lệnh gởi trả về
đơn vị cũ, tôi ra ngoài thành phố Đà Lạt
thuê pḥng một khách sạn ở gần chợ Hoà B́nh.
Đây là dịp khám phá thành phố sương mù mà lần
đầu tiên tôi đặt chân đến.
Tôi nhập bọn với các anh
cũng xin trả về đơn vị gốc như tôi
mà có nhà người quen ở Đà Lạt. Lúc đó tôi c̣n
độc thân nên rất vui khi được một anh
trong nhóm giới thiệu quen với một cô “má
đỏ, môi hồng” của xứ lạnh. Nhờ đó
những ngày ở Đà Lạt tôi không cảm thấy cô
độc v́ lúc nào cũng có một người
đẹp bên cạnh khi th́ ngồi ở quán cà phê Hạnh
Nhân ấm áp trong cửa kính nh́n ra hồ Xuân Hương,
khi th́ ngồi trên tảng đá ở thác Cam Ly nghe tiếng
nước chảy róc rách. Nhưng tiếc thay khi trở
lại Biên Hoà tôi không mang về được “cành hoa” nào!
Café Tùng Đà Lạt
trước 1975
Khi không đi chung với các
“bông hồng” Đà Lạt th́ bọn đàn ông chúng tôi
ngồi bên tách cà phê nóng hổi ở trong quán cà phê Tùng khu
Hoà B́nh để ngắm các giai nhân xứ hoa đào trong
những chiếc áo len đi ngang bên ngoài.
Trường
Couvent Des Oiseaux Đà Lạt
H́nh ảnh thành phố Đà
Lạt trước năm 1975 trong kư ức tôi là một
thành phố đầy sương mù buổi sáng và tôi
trốn lạnh bằng cách cuộn ḿnh trong chăn ấm
trong căn pḥng khách sạn có ḷ sưởi. Là một thành
phố có những căn biệt thự xinh đẹp
nằm giữa một vườn hoa đủ màu sắc.
Là một thành phố có con đường dốc đi
từ chợ Hoà B́nh xuống hồ Xuân Hương với
hai hàng cây hoa anh đào thơ mộng. Là một thành phố
với những cô gái không đánh phấn nhưng đôi má
đỏ hồng và giọng “nẩu” dễ thương.
Là một thành phố với các nữ sinh áo dài trắng tha
thướt của trường nữ trung học Bùi
Thị Xuân hay váy đầm quư phái của trường tây
Couvent Des Oiseaux. Là một thành phố mà ban đêm trời lạnh,
đi một ḿnh trên đường vắng, gặm
một trái bắp nướng có thoa mỡ hành để
thắm thía nỗi cô đơn của ḿnh.
Trường
nứ trung học Bùi Thị Xuân Đà Lạt
Đà Lạt là một thành
phố mộng mơ của thanh niên và thiếu nữ
thời đó.
Nhưng ngày nay tất cả
đều chỉ c̣n trong dĩ văng. Sau nhiều năm
sống ở hải ngoại, trong những lần về
Việt Nam, tôi có nhiều lần lên Đà Lạt
để trốn cái nóng bức của Sài G̣n nhưng tôi
không c̣n cảm thấy Đà Lạt là một thành phố
mộng mơ của ngày nào. Đà Lạt cũng như các
thành phố khác ở miền Nam ngày nay ồn ào,
đầy khói xăng của các xe gắn máy, các cô gái không
c̣n má đỏ môi hồng, cách ăn nói của
người Đà Lạt không c̣n lịch sự, quư phái
như xưa. “ Những người muôn năm cũ,
hồn ở đâu bây giờ?”(Thơ Vũ Đ́nh Liên).
Montréal, ngày 22/7/2021
Huỳnh Công Ân