MẸ
TÔI
Tuỳ bút
“Ḷng mẹ bao la
như biển Thái B́nh”
Mẹ tôi sinh trưởng ở xă Phước
Hưng, quận Trà Cú, tỉnh Trà Vinh. Ông ngoại tôi là con
một ông cai tổng, nhưng khi cha mất ông c̣n ở
tuổi vị thành niên nên phần tài sản chia cho ông
được người anh lớn giám hộ. Khi ông
lớn lên th́ phần tài sản đó bị người
anh sang đoạt hết, dù ông đă kiện cáo để
lấy lại nhưng bất thành. Số tài sản
nầy vào thời đó rất lớn: hai muôn bạc (hai
chục ngàn), cũng v́ sự mất mát này ông đă đặt
tên ba người con của ông là Hai, Muôn, Bạc.
Mẹ tôi là chị hai kế đó là d́ ba và
cậu tư tôi. Ông ngoại tội chỉ c̣n giữ
được phần hương hoả nhưng cũng
đủ sống sung túc cả đời nhờ huê
lợi lúa ruộng. Ông ngoại tôi cho cậu tư tôi lên
Sài G̣n học đến bằng thành chung (trung học
đệ nhứt cấp sau này). C̣n hai người con gái,
ông chỉ cho học biết đọc, biết viết
chữ quốc ngữ để phụ ông đi thâu lúa
ruộng của tá điền. Mẹ tôi dễ tánh nẻn
khi đi thâu lúa ruộng, ai không nộp đủ xin
thiếu đến mùa sau th́ bà cũng cho.
Ông ngoại tôi trong một lần đi lên
miền Đông có dịp đáp xe lửa tuyến Sài G̣n
-Lộc Ninh, ông xuống ga Bến Đồng Sổ xă Lai
Uyên, quận Bến Cát, tỉnh Thủ Dầu Một và
mối lương duyên giữa mẹ tôi và cha tôi đă
kết hợp hai người , một ở miên tây
ruộng đồng và một ở miên đông đất
đỏ.
Sau một thời gian làm dâu và sinh tôi v́ quê
nội không c̣n an ninh khi Đồng Minh oanh tạc nên
mẹ tôi theo cha tôi đem tôi xuống Sài G̣n sinh sống.
Ở đó, cha tôi làm nghề thợ may trong tiệm may
của bác ba tôi ở quận 4 và về sau ông mua một căn
nhà trong hẻm đường Matelot Manuel (Tôn Đản
bây giờ) gần chợ Cầu Cống để mở
một tiêm may.
Ở đây, mẹ tôi sinh thêm 5 đứa em tôi
ở nhà thương cô mụ Điếc (nhà bảo sanh
Đại Đức) trên đường Tôn Đản.
Suốt cuộc đời bà lo cho chồng con và các gia
đ́nh anh chị em bên nội cũng như bên ngoại.
Tôi không quên, mỗi lần tôi đi dạy
về th́ mẹ tôi đă làm sẵn một dĩa cơm gà
để trên bàn cho tôi về ăn dù có đôi khi sau
giờ dạy tôi đi ăn ở ngoài với bạn bè.
Ban đêm bà vẫn thức chờ tôi đi chơi về
dù biết rằng có khi tôi đi đến sáng hôm sau
mới về.
Bù lại trong 10 năm đi dạy học
trước năm 1975, thời gian đó tôi c̣n độc
thân, phần lớn tiền lương dạy học tôi
đưa hết cho mẹ tôi và chỉ giữ lại
một ít để chi tiêu với bạn bè v́ biết
rằng bà phải lo nuôi dưỡng các em tôi.
Khi bốn anh em trai tôi lớn lên trong thời
chiến tranh, ai cũng phải đi lính, người
ở miền tây, kẻ ở miền đông, có
người lên cao nguyên nhưng dù ở đâu mẹ tôi
cũng lặn lội đến thăm.
Khi tôi bị thương ở Vĩnh Long và
được đưa về điều trị ở
quân y viện Phan Thanh Giản, Cần Thơ th́ ngay đêm
đó mẹ tôi thấy trong ḷng tự nhiẻn bổn
chồn nên sáng sớm bà xuống đơn vị tôi t́m tôi
mới hay tôi bị thương. Mẹ tôi tức tốc
di qua Cần Thơ để thăm tôi, khi biết vết
thương tôi không nguy hiểm đến tính mạng bà
mới yên ḷng.
Lần khác, thằng em thứ năm của tôi
đóng ở Pleiku bệnh nặng, mẹ tôi lên tận
nơi và xoay sở thế nào mà t́m được máy bay
đưa nó về Sài G̣n chữa bệnh.
Nhưng từ khi thằng em kế tôi là phi công
trực thăng bị bắn rớt máy bay và mất tích
ở chiến trường An lộc th́ mẹ tôi suy
sụp cả về tinh thần lẫn thể xác v́
mất con. Dáng người đầy đặn của bà
không c̣n nữa mà bà gầy rạc hẵn đi.
Sau ngày 30/4 năm 1975, tôi bị đi học
tầp cải tạo th́ dù tôi ở trại nào khi vợ
tôi đi thăm tôi th́ bà cũng đi theo.
Khi gia đ́nh tôi bị bắt giữ về
tội vượt biên ở Cần Giờ, bà cũng
đi đ̣ xuống đó thăm nuôi chúng tôi.
Lo nuôi dưỡng hết con rồi đến
cháu, mẹ tôi vẫn không rảnh rỗi khi về già.
Những đứa con của các em tôi cũng
được mẹ tôi lo lắng chu đáo như
đối với cha của chúng.
Năm 2011, mẹ tôi mất ở bệnh
viện An B́nh sau nhiều năm chống chọi với
những căn bệnh của tuổi già. May mắn lúc
đó tôi đang ở thăm Việt Nam và em gái tôi cũng
về kịp để lo hậu sự cho bà.
Một người mẹ lo cho con cái từ
miếng ăn đến giấc ngủ khi con cái ở
gần mẹ và không quản ngại đường xa
đến thăm con khi chúng ở xa như mẹ tôi
thật không bút mực nào tả hết công ơn của
bà.
Thượng Đế đă ban cho ta
người mẹ như một ân sủng. Mẹ 9 tháng
mang nặng để đau và cả đời chỉ
biết lo nghĩ đến con cháu. Không ai có thể thay
thế cho người mẹ!
Viết
nhân mùa Vu Lan Báo Hiếu 2023