Khóc cho một đoa hồng vừa rơi rụng

“Mỹ nhân tự cỗ như danh tướng

Bẩt hứa nhân gian kiến bạch đầu”

y-nghia-cua-hoa-hong-do.jpg

Tôi có một cô học tṛ cũ, nổi tiếng xinh đẹp khi c̣n đi học. Bao nhiêu bạn học trai đeo đuổi nhưng cô đều từ chối, lạnh lung. Có những anh chàng, mỗi buổi tan trường về dều lẻo đẻo theo sau đến tận nhà cô.

“Em tan trường về

‘Anh theo Ngọ về..”

(Ngày xưa hoàng thị-Phạm Thiên Thư)

Rồi năm tháng dần qua, cô vẫn đẹp như người không tuổi.

Trong những lần về Việt Nam, vợ chồng tôi thường đi đây đó chơi với các em học tṛ cũ của tôi, cô cũng thường tham gia và tỏ ra thân thích với bà xă tôi. Có vài em nam thú thật với tôi ngày trước đă thầm yêu cô.

Sau khi rời trường cô có công việc làm khá tốt lương cao, bao nhiều người ngắm nghé nhưng cô vẫn không lập gia đ́nh.

Trong những chuyến đi chơi của chúng tôi, cô luôn luôn nổi bật trong nhóm qua cách ăn nói thông minh, hoạt bát.

Đại dịch Covid kéo tới, những cuộc vui chơi tạm ngừng. Tôi trở về Canada nhưng vẫn c̣n luyến tiếc những lần đi chơi Vũng Tàu, Phan Rang, Cần Giờ.., những buổi họp mặt ở quán cà phê Trung Nguyên hay ăn uống ở nhà hàng Hương Lúa 3, Hương Lúa 5...hoặc Karaoke ở Dân Ca…

Sáng nay, tôi nhận một tin dữ: cô đă ra đi. Hồng nhan, mệnh bạc. Thôi th́, bài viết này như là một nén hương ḷng, thầy tiễn em về nơi miên viễn. H́nh ảnh em luôn là những kỷ niệm đẹp trong kư ức thầy và các bạn bè của em. Hăy yên nghĩ em nhé!

Montreal, ngày 27/3/2022

Huỳnh Công Ân