ĐÊM NHỚ VỀ SÀI G̉N
Tuỳ bút Huỳnh Công Ân
“Đêm nhớ về Sài G̣n
Thấy phố phường buồn xưa chưa nguôi”
(Đêm nhớ về Sài G̣n-Trầm Tử Thiêng)
Đêm nay, nằm ở một xứ miền Bắc lục địa Mỹ Châu lạnh lẽo vào tháng tư buồn, tôi thao thức nhớ về Sài G̣n. Sài G̣n ở đây là Sài G̣n của miền Nam trước 1975 chứ không phải là Sài G̣n bây giờ v́ bây giờ Sài G̣n đă mất tên và không giống như xưa nữa.
“Sài G̣n ơi tôi đă mất người trong cuộc đờl
Sài G̣n ơi tôi đă mất thời gian tuyệt vời”
(Sài G̣n vĩnh biệt-Nam Lộc)
Tôi đă mất Sài G̣n và tôi đă mất thời gian tuyệt vời!
Tôi đă mất những năm tháng miệt mài cho tương lai trong giảng đường trường đại học.
Tôi đă mất những giây phút hồi họp chờ đợi người yêu trên góc phố sợ nàng không đến.
“Anh hẹn em cuối tuần,
Chờ nhau nơi cuối phố. “
(Bảy ngày đợi mong-Trần Thiện Thanh)
Tôi đă mất những buổi chiều cuối tuần đưa người yêu đi dạo phố Bô Na trước cặp mắt ghen tị của những thằng bạn “mồ côi đào” đang ngồi ở quán nước Phạm Thị Trước hay quán kem Mai Hương.
Tôi đă mất những ngày cấm trại thương cho người yêu ở Sài G̣n chờ đợi ḿnh về phép để gặp nhau:
“Chinh chiến nên anh cuối tuần không đến
Một lần xa cách trăm vạn lần thương”
(Nếu đời không có anh-Hoàng Trang)
Tôi đă mất đường Duy Tân cây dài bóng mát và h́nh ảnh những cô sinh viên trường Luật tha thướt trong chiếc áo dài.
“Trả lại em yêu, khung trời Đại Học
Con đường Duy Tân cây dài bóng mát”
(Trả lại em yêu-Phạm Duy)
Tôi đă mất đường Cường Để rộng thênh thang bỗng dầy đặc các nữ sinh mặc váy đầm Saint Paul chen lẫn các em Trưng Vương áo dài xanh sau giờ tan học.
“Em tan trường về
Anh theo Ngọ về”
(Ngày xưa Hoàng Thị-Phạm Thiên Thư)
Tôi đă mất đêm Noel đưa em đi đến Vương Cung thánh đường chờ thánh lễ nửa đêm trong rừng nam thanh nữ tú.
“Mùa Noel đó chúng ta quen bên giáo đường
Mùa Noel đó anh dắt em vào t́nh yêu”
(Hai mùa Noel-Đài Phương Trang)
Tôi đă mất những ngày cuối năm cùng người yêu đi dạo chợ hoa Nguyễn Huệ để ngắm cả hai loại hoa: hoa trong chậu và hoa biết nói.
“Nhân diện đào hoa tương ánh hồng”
(Đề tích sở kiến xứ-Thôi Hộ)
Tôi mất đêm giao thừa ở Lăng Ông nh́n những người đẹp thắp hương hay xin xăm cầu duyên. Cảnh này khiến tôi nhớ đến bốn cáu cuối trong bài thơ Chùa Hương của Nguyễn Nhược Pháp
“Ngun ngút khói hương vàng
Say trong giấc mơ màng
Em cầu xin Giời Phật
Sao cho em lấy chàng”
Ôi Sài G̣n của tuổi thanh xuân, của miền Nam tự do sao mà thơ mộng vậy!
Ngày nay, tôi đă về lại Sài G̣n nhiều lần để thăm gia đ́nh, người thân, bạn bè và học tṛ cũ nhưng không t́m được một SàiG̣n của ngày xưa. Sài G̣n bây giờ nhiều cao ốc, nhưng xây cất lộn xộn. Sài G̣n bây giờ nhiều xe hơi, xe gắn máy nhưng tranh nhau chạy, tiếng c̣i inh ỏi và khói xăng mịt mù. Cảnh kẹt xe diễn ra khắp nơi. C̣n đâu một Sài G̣n văn minh thanh lịch. Người ta ăn mặc chỉnh tề khi ra đường: phụ nữ mặc áo dài mang giày cao gót ,quư ông diện áo sơ mi bỏ trong quần đi giày tây. Khi ngồi xe gắn máy để người khác chở, các cô để hai chân qua một bên kín đáo và quư phái chứ không như bây giờ ngồi rạng hai chân trông rất thô tục.
Đêm càng về khuya, nỗi nhớ về Sài G̣n xưa càng quay quắt, tôi ước mơ được một lần sống lại ở thành phố Sài G̣n, một ḥn ngọc Viễn Đông trước năm 1975.
“Cho tôi được một lần
Nh́n quê hương đợi sáng
Một lần nhân nghĩa sống lên ngôi
Người người cùng chung vui một lối “
(Cho tôi được một lần-Bảo Thu)
Montréal, Canada
Đêm 14/4/2022