BA TÔI
Tuỳ bút Huỳnh Công Ân
Ba tôi không học nhiều, ông chỉ có bằng Sơ Học, nhưng dưới thời Pháp thuộc và ở nhà quê đối với mọi người như vậy cũng gọi là học cao. Chương tŕnh học thời đó bằng tiếng Pháp nên ông nói được chút đỉnh tiếng Pháp. Ông lại viết chữ rất đẹp nên trong phong trào thanh niên tiền phong ông được người ta giao làm thư kư.
Đến lúc ông lấy má tôi và tôi được sinh ra th́ ông xin nghỉ về nhà chăm lo vợ con.
Quê tôi ở ấp Bến Đồng Sổ, xă Lại Uyên, quận Bến Cát thuộc tỉnh Thủ Dầu Một. Những năm cuối thế chiến thứ hai, quân phiệt Nhật đóng ở nước ta nên máy bay Đồng Ḿnh thường đến oanh tạc. Mỗi lần như thế ba tôi dẫn vợ con đi ẩn núp tránh bom.
Lúc đó tôi gần được 2 tuổi vừa biết nói nên đến chỗ núp nào cũng nói líu lo, những người núp chung xua đuổi chúng tôi đi chỗ khác v́ họ sợ chỗ núp bị lộ sẽ bị liệng bom.
Ba tôi có tất cả 7 anh em, người anh thứ hai và cô út thứ tám mất sớm tôi không
hề biết mặt. Bác ba tôi từng theo Việt Minh đánh Pháp. Một hôm, ông cùng một số đồng chí phục kích một đoàn công voa của lính Pháp, tịch thu được một xe thuốc lá thơm. Khi đem về nộp cho các “anh lớn” th́ họ bảo đây là đồ của bọn thực dân, không nên dùng. Nhưng lúc ông đứng gác trước bộ chỉ huy nh́n vào trong, thấy các “anh lớn” đang ph́ phà những điếu thuốc thơm của “thực dân” với vẻ khoái trá. Ông biết ḿnh bị lừa gạt nên bỏ về thành.
Trái với bác ba tôi, khôn ngoan và mưu lược, ba tôi hiền lành và thật thà. Sau này cả hai đều xuống Sài G̣n lập nghiệp. Tuy không có nghề may nhưng bác ba tôi có tiền nên mở một tiêm may ở đường Matelot Manuel, quận 6 (nay là đường Tôn Đản, quận 4) và ba tôi may công cho bác ba tôi. Mơi ngày ba tôi đi bộ từ nhà thuê ở Phú Nhuận đến tiệm của bác ba tôi làm việc tới chiều tối lại đi bộ về nhà.
Ba tôi thứ tư, người thứ năm cũng theo Việt Minh, ông chết v́ bom của máy bay Đồng Minh. Khi c̣i báo đông vang lên, đang ở dưới hầm, đột nhiên chú năm tôi leo lên trên trong khi mọi người ở trên đều nhảy xuống hầm. Họ vô sự trong khi chú Năm tôi lănh một miễng bom chết không kịp trối.
Chú sáu tôi là người con trai út nên ở lại quê phụng dưỡng ông, bà nội tôi. Tới khi ngoài 30 tuổi nhờ người mai mối cưới thím sáu tôi là người ở quận 4, Sài G̣n. Thím sáu tôi theo chồng về quê ở đến bây giờ và bà là người duy nhứt của thế hệ trước tôi c̣n tại thế.
Cô bảy tôi theo các con sang Mỹ và mất ở bên đó. Trước khi cô bảy tôi mất, tôi có sang Mỹ thăm cô ở nhà dưỡng lăo.
Sau này, nhờ dành dụm được một số tiền ba tôi mua một căn nhà lá ở một con hẻm của đường Matelot Manuel, đối diện chợ Cầu Cống và mở một tiệm may. Ban đầu, ông vừa cắt vừa may đồ cho khách. Về sau ông chỉ cắt, việc may giao cho thợ. Trong đợt di cư năm 1954, lần lượt ba tôi thuê bác Phó Nhỏ và anh Chức là những người di cư làm thợ may cho ông. Sau này có thêm anh Đức và cô Tư đến học việc. Anh Chức tới tuổi động viên nên xin vào làm cảnh sát. Anh Đức th́ ngoài việc học may, ba tôi nhờ anh lấy xe đạp chở tôi đi thi hay đi đây đó lo công việc học của tôi. Cô Tư có chồng đi tập kết nên sau 1975, con trai cô ấy làm phường đội trưởng, phường 13, quận 4.
Ba tôi là một người chồng gương mẫu và là một người cha nghiêm khắc. Ông không hề biết rượu chè, trai gái. Suốt ngày ông ở nhà lo cắt quần áo cho khách. Thú vui duy nhứt là đánh cờ tướng. Má tôi lại không thích ba tôi chơi cờ. Mỗi lần chú hai Tôn ( anh em họ của ba tôi) đến rủ ba tôi đánh cờ là bà lộ vẻ không vui. Ngoài ra, ông có một thói quen không tốt là hút thuốc lá. Tôi c̣n nhớ ông hút thuốc Mélia vàng mà bao thuốc có h́nh một cô đầm ngồi bên sạp bán thuốc lá. Chính v́ hút thuốc lá mà ba tôi bị tai biến mạch máu năo và từ trần năm 1992.
Như đă nói trên, ba tôi quê ở Thủ Dầu Một c̣n má tôi th́ quê ở Trà Vinh. Một người ở miền Đông, c̣n người kia ở miền Tây, hai người chẳng quen biết ǵ nhau. Tôi nghe kể lại rằng năm 1942 hay 1943 ǵ đó ông ngoại tôi đi buôn bán có tới ga xe lửa Bến Đồng Sổ, nơi có gia đ́nh bên nội tôi. Ai đó đă làm mai mối cho hai gia đ́nh khi má tôi mới vừa 20 tuổi ( ngày xưa, gia đ́nh nào có con gái cỡ tuổi đó đều phải lo kiếm mai mối để gả con ḿnh đi) và ba tôi được 22. Một cuộc hôn nhân không phát xuất từ t́nh yêu thế mà họ ở với nhau cũng được nửa thế kỷ đến khi ba tôi mất và có với nhau 6 mặt con. Gần 20 năm sau má tôi mới đi theo ba tôi.
Có người nói rằng dù chưa yêu nhau trước khi cưới nhưng sau hôn nhân, sống với nhau rồi th́ t́nh yêu cũng đến. Trường hợp của ba má tôi th́ tôi không biết có phải đúng như vậy không. Tuy nhiên, tôi nghe má tôi kể rằng mỗi lần ba tôi cỡi xe đạp đi từ nhà qua Chợ Cũ để mua vải về may đồ cho khách th́ má tôi đi bộ lên Cầu Mống để nh́n về hướng Chợ Cũ ngóng chờ ba tôi đạp xe trở về mới an tâm.
Lúc nhỏ, mỗi khi tôi phạm lỗi nếu là má tôi đánh th́ không đau, nhưng nếu là ba tôi th́ như trời giáng. Một tay ông nắm tay tôi, tay kia quất roi vào mông, tôi không chạy đâu được. Vậy mà chứng nào tật nấy, buổi trưa ba tôi bảo tôi coi chừng tiệm để ông ngủ trưa vậy mà tôi bỏ mặc ông nằm ngủ đi qua rạp hát Nam Tiến ở Bến Vân Đồn xem chớp bóng hoặc ban đêm khi chùa Hoà Hiệp Tự làm lễ có hát bội, tôi trốn nhà đi xem tới khuya, lần nào về nhà ba tôi cũng cho tôi một trận đ̣n đích đáng.
Nhờ mở tiệm may, ba tôi nuôi vợ và đàn con 6 đứa no ấm. Riêng tôi được đi học đến hết bậc đại học và có việc làm bảo đảm cuộc sống sung túc cho đến cuối tháng 4 năm 1975.
Tôi c̣n nhớ vẻ mặt đau khổ của ba tôi lúc ông được tin người em kế tôi, một phi công trực thăng của sư đoàn 3 không quân, Biên Hoà mất tích khi máy bay bị bắn rơi trong cuộc chiến An Lộc năm 1972. Ngày đó, ông nằm chờ tin con trong phi đoàn của em tôi và tuyệt vọng khi buổi chiều hợp đoàn của em tôi trở về không mang một tin tức nào về dấu vết của nó. C̣n ǵ đau đớn hơn cho một người cha khi biết ḿnh sẽ vĩnh viễn mất đi một đứa con.
T́nh yêu người mẹ đối với con rất rơ nét trong việc mang nặng, đẻ đau, ẳm bồng, bú mớm, ru ngủ…nhưng t́nh cha cũng không kém tuy âm thầm, kín đáo hơn.
Ngày tôi tốt nghiệp đại học, ba tôi không giấu được sự hănh diện về việc đă hoàn thành thiên chức làm cha của ḿnh. Ông đă mời các người lối xóm thân thiết dự một buổi tiệc ăn mừng con ḿnh ra trường tại quán Tư Sanh ở chợ Xóm Chiếu.
Ba tôi mất khá sớm, lúc ông vừa được 72 tuổi. Năm đó tôi vừa định cư ở Canada không lâu dù thương tiếc nhưng không có phương tiện về thọ tang chỉ biết nhờ vợ tôi và các em tôi c̣n ở Việt Nam lo liệu tang sự.
Cuộc đời của ba tôi rất b́nh lặng với nghề thợ may khiêm tốn nhưng đối với tôi, ông là biểu tượng của một người cha lặng lẻ, cần mẫn sống âm thầm chu toàn cuộc sống cho vợ con.
Công cha như núi Thái Sơn, chỉ khi nào ta nh́n lên mới thấy núi ấy cao và vĩ đại như thế nào!
Viết nhân ngày Từ Phụ ( Father’s Day) 2022
Huỳnh Công Ân